Học trò khối 12 yêu mến!
Cô xin bắt đầu bài phát biểu này bằng câu chuyện:
“Những viên sỏi kỳ diệu”
Chuyện kể rằng, có một nhóm người trên đường đi tìm miền đất của thịnh vượng và hanh phúc, có tình cờ gặp một nhà thông thái bèn xin ông ta lời khuyên. Nhà thông thái trả lời: “Ngay trên lối đi này, các người có thể tìm thấy hạnh phúc, nhiều khi có cả sự tiếc nuối. Bằng cách nhặt những viên sỏi trên đường cho vào túi, sáng hôm sau hãy nhìn lại những gì mình đã nhặt được.’’
Nhóm người nọ thất vọng. Tuy nhiên, trong số họ cũng có người tò mò thử nhặt vài viên sỏi và tiếp tục cuộc hành trình.
Sáng hôm sau, khi sắp xếp lại hành trang họ chợt nhận thấy mỗi viên sỏi hôm trước đều biến thành một viên kim cương. Họ reo lên vui mừng khôn xiết nhưng ngay lập tức lòng họ ngập tràn sự tiếc nuối xót xa. Họ nuối tiếc vì đã không nhặt nhiều sỏi hơn.
Cuộc sống của các con cũng giống như cuộc hành trình trong câu chuyện trên; Những viên sỏi nhặt trên đường chính là kiến thức, là vốn sống. Có thể hôm nay, đối với một số người trong các con, điều đó là nhỏ nhặt. Nhưng đến một ngày không xa, nó bỗng trở nên vô cùng quý giá. Đừng làm điều gì để các con phải nói: “Giá như…”
Các con đang bước những bước cuối cùng của một cuộc hành trình nhưng lại chuẩn bị bước những bước đầu tiên cho một hành trình mới. Thầy/cô đã đi cùng các con ba năm, giờ là lúc các con trưởng thành, có thể tự bước đi trên hành trình mới của mình
Hãy đem theo trong giỏ hành trang của các con kiến thức, tình yêu thương và niềm tin mà thầy/cô gửi gắm. Hãy ước mơ, khát vọng và nỗ lực vươn tới mục đích cuối cùng của mình. Cô tin rằng các con sẽ thành công.
Và trong giờ phút xúc động này, các con sẽ phải chia xa nhiều điều ý nghĩa: Xa thầy cô, bạn bè, xa mái trường Mỹ Đức B yêu dấu… Mọi khoảnh khắc sẽ trở thành kỷ niệm – thành ký ức trong trái tim mỗi người.
Cô chỉ mong miền ký ức này – miền ký ức về ngôi trường Mỹ Đức B mãi in sâu trong tim các con, sẽ mãi là nguồn mạch nuôi dưỡng những ước mơ và khát vọng của các con. Mong các con thành công !
Các con hãy bay cao, bay xa theo những ước mơ của mình. Một lúc nào đó, trong hành trình cuộc đời thấy chông chênh mệt mỏi, hãy tìm về đây: Gia đình này, mái trường này và thầy/cô sẽ luôn mở rộng cánh tay ôm các con vào lòng !
Chúc các con vững vàng và thành công trên chặng đường sắp tới !
Đọc lại cho các con bài thơ mà hơn 10 năm trước cô đã đọc trong giây phút chia xa tuổi học trò:
Điệp khúc hạ cuối !
Mùa hạ đến chẳng mong chờ vồn vã
Càng gần hơn ngày tạm việt mái trường
Sẽ có lúc lớp mình chia muôn ngả
Biết bao giờ cạn những niềm thương ?
Rồi ngày mai mỗi đứa một phương
Giữa cuộc sống xô bồ, có lúc nào bạn nhớ
Một ánh mắt trao, một nhành phượng nở
Một phút nắm tay hai đứa ngượng ngùng.
Ở nơi nào trong ký ức mênh mông
Tiếng ve khóc cho một mùa phương đỏ
Tiếng trống trường suốt một đời rộn rã
Như đập cùng nhịp đập con tim.
Có nhiều không khi mắc nợ một ánh nhìn
Mà có thể chẳng bao giờ trả nổi
Bởi ngày chia tay đầu mùa hạ cuối
Bạn kịp nói chi đâu…
Điệp khúc: Những ngày bên nhau
Cho lớp mình một thời vụng dại
Sẽ lăn tròn trên bờ môi bạn mãi
Nếu bạn không trở ngại:
Dành một chỗ trong tim !!!
Người viết: DEMO