Thông báo
Các bạn nhớ viết tiếng Việt có dấu, viết hoa đầu dòng khi lập topic cũng như viết bài và khai đầy đủ thông tin (tên, tuổi, lớp) nhé!
Các bạn nhớ viết tiếng Việt có dấu, viết hoa đầu dòng khi lập topic cũng như viết bài và khai đầy đủ thông tin (tên, tuổi, lớp) nhé!


Đăng trả lời 
 
Đánh giá chủ đề:
  • 0 Votes - 0 Average
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
Trượt đại học! (Truyện ngắn)
08-22-2014, 01:44 PM
Bài viết: #1
Trượt đại học! (Truyện ngắn)
Truyện đăng trên diễn đàn học sinh Lam Sơn (Thanh Hóa), nguồn


Trượt thật rồi!

Cách đây 2 tháng thôi, vẫn đang ngồi ở đâu đó trong các lớp học thêm chật kín người, ngồi nghe thầy thao thao bất tuyệt các công thức, hí hoáy ghi ghi chép chép hoặc bấm máy tính lia lịa, tất cả để nuôi dưỡng một ước mơ, cũng là một nhiệm vụ đã hình thành từ khi mới lọt lòng: đậu đại học!

Thế mà trượt!

Tâm trạng bây giờ thật không thể hiểu nổi. Không giống lúc mới biết điểm, một cơn giật mạnh ở sống lưng, nóng cồn cào trong bụng, rồi lạnh toát và túa mồ hôi ra như tắm. Cũng không giống những ngày sau đó nhìn bố mẹ đi qua như những chiếc bóng không thể phát ra âm thanh: ân hận, chua chát, chỉ muốn đập đầu vào đâu đó đau điếng rồi bất tỉnh luôn. Khỏin phải dậy và trả lời bao nhiêu câu hỏi của bản thân và rất nhiều người: thế năm sau có định thi tiếp không? Có đăng kí nguyện vọng trường này trường kia không!

Ừ, ai chả đến và khuyên bảo: thôi không sao đâu! Lần vấp ngã này chỉ giúp bản lĩnh hơn thôi, đường đời còn dài, sau này trải qua rồi sẽ nhận ra kì thi này cũng chỉ là 1 kì thi mà thôi! Cố công học tiếp, quyết tâm hơn, rèn dũa cho kĩ lưỡng cả kiến thức lẫn nghị lực, khi đó bước vào đại học cũng vinh quang chẳng kém ai.

Nhưng rồi chợt nhìn bạn bè nô nức chuẩn bị đi du lịch đủ nơi để xả hết khổ sở sau khi ôn luyện, chờ ngày nhập trường, lại chợt thấy mình không thể chấp nhận được! Bỗng nhiên nhớ lại ở đâu đó trong những cuốn truyện từng mất thì giờ đọc mà chẳng quan tâm đến sách vở: Trên đời này không có sự đồng cảm. Có chăng chỉ là sự thương hại hoặc giả tạo mà thôi! Tự nhiên thấy lạnh và sợ tất cả những tiếng cười từng rất có ý nghĩa...

Rồi ước thời gian quay trở lại.

Rồi thấy mình thật thảm hại, thật hèn hạ và ngu ngốc. Thấy thật không tìm đâu cách đối diện với bố mẹ và anh em. Thấy không còn dũng khí đi lại con đường này 1 năm với những đứa kém mình 1 tuổi, con đường mình đã từng vấp ngã! Và đủ thứ!

1h sáng. Bạn có tin nhắn mới!

- ngủ chưa mày?
- ?

Cộc lốc! Thế thôi! Làm sao còn giọng điệu để tử tế. Nó vừa đậu kinh tế mà! Mình cũng vừa trượt cái trường đó mà ra.

- Mai mua kem cho tao nhá!
- Nắng. Ở nhà
- Có nhất thiết keo kiệt như thế không! Thì tao mời!
- Nhiều chuyện! Không đi!

Gửi tin nhắn trong hậm hực. Rồi bỗng nhiên thấy áy náy. Con trai mà thế này thì hơi quá đáng, rõ ràng nó đang cố gắng nói chuyện với mình. Mai mà ở nhà, thì cũng giống những thập kỉ qua, luẩn quẩn trong phòng, nhìn đống sách vở, và thấy...Hoặc ngồi thù lù trên sofa xem phim, để rồi mỗi lần mẹ đi qua đều liếc nhanh 1 ánh nhìn không hiểu rõ là giận, căm tức, thương, hay ghét gì nữa. Có lẽ là tất cả! Xứng đáng mà!

- 5h chiều quán bà Mai.
- Aizzzz, 5h sáng ngoài biển! Tập thể dục đi, mốc rồi!- Con nhỏ đáp lại hớn hở.
- Mày bảo 5h mà, bây giờ 4 rưỡi.
- Định thế, nhưng mà mùa hè 5 giờ sáng choang, không có tí không khí nào cả!
- Muốn làm gì mà đòi tối.
- Xì, bạn hiểu ý mình thế!

Nó quệt ngang cái má mình như thể nịnh thằng cháu ăn bột rồi trèo lên xe.

Mùa hè mát thật! Có lẽ nếu đậu đại học rồi, sẽ chẳng bao giờ ở nhà ngủ và lẩn trốn như những ngày qua, ngày nào cũng đạp xe lượn khắp thành phố, hít thở không khí và hét thật to lên với cả thiên hạ mình chuẩn bị làm sinh viên. Sẽ ở trọ 1 mình ở Hà Nội, sẽ tự lo liệu một cách trưởng thành. Và rất nhiều điều sẽ là...Nhưng bây giờ...

Chết tiệt! Đời! Bế tắc!

- Thế bây giờ thì đào đâu ra kem!
- Lát nữa là có ngay ấy mà! Người ta mở hàng sớm lắm, không giống mày cả ngày chỉ ngủ đâu.
- Không ngủ thì bây giờ làm gì! Tao đâu có đi du lịch này nọ mà sắm sửa hành lí.
- Này...Tao đâu có...
- Bỏ đi!

Thế là nó im bặt, cúi gằm nhìn cát dưới chân. Chẳng bận tâm nó cảm thấy gì hay mình có hơi vội vàng đá ngang nó hay không, vì đứng ở đây, bây giờ, tự nhiên thấy mình và nó thuộc 2 thế giới khác biệt, thế giới mà ở đó, nó được tôn vinh và ngưỡng mộ còn mình thì đang xếp xó.

Tự ti, ghen tức, rồi tự thấy mình thật rẻ tiền, ganh đua với cả 1 đứa con gái.
Thế mà cũng không thắng được!

- Mày thi lại đi!

Giật mình vì nó nói!

- Không phải việc của mày.
- Nếu không ham chơi như thế, chịu nghe lời bố mẹ bỏ mấy cái trò vô bổ trong quán game, thì đâu có như thế này.
- Mày...dạy đời tao đấy à?- Trong lồng ngực đã đập nhanh thứ âm thanh hối hả bực bội!
- Không, nhưng mà...- nó cúi gầm mặt.

Muốn hét to lên với nó, nhưng chợt thấy mình không đủ tư cách. Nó vẫn là đứa đã vượt qua được thử thách, còn mình, vẫn là không!

Thế rồi im lặng!

- Mày không biết đúng không?- con bé lại lí nhí trong khi tay vẫn mân mê vô thức nắm cát trắng mát rượi.
- Gì!

Muốn biến khỏi đây!

- Tao thích mày!

Giật mình 1 giây, rồi không phân tích nổi chuyện gì, đứng bật dậy.

- Tao không hèn đến mức cần động lực kiểu ấy để làm lại cuộc đời tao.
- Gì cơ! Tao đâu có...

Chẳng nghe rõ nó nói gì sau lưng nữa, vì vun vút lôi cái xe ra khỏi bãi cát lày, rồi phóng nhanh như điên. Cái gì cũng sai, trật tự cho đến sự việc. Trong đầu hiện lên bao nhiêu thứ, những năm tháng học cấp 3, tiếng cười, những lần đá bóng, những bài kiểm tra, những lần bố mẹ nhắc nhở, ngày thi, tiếng quạt trần nghe ầm ầm như động cơ của tên lửa trong những ngày ở trọ đợi thi nơi Hà Nội. Thấy đắng ngoét! Bất giác thấy mình chẳng xứng đáng với bất kì cái gì ở trên đời.

Chết tiệt.

Đạp xe như điên. Lao đi nhanh hết sức có thể. Chuyện gì thế nhỉ! Cách đây không lâu thôi, vẫn còn vẹn nguyên niềm tin và sức mạnh vào đủ chuyện. Trượt! Nó không giống 1 cơn ác mộng chỉ cần cố gắng vùng vẫy là có thể thức dậy, hoặc cùng lắm, ướt đẫm mồ hôi, trải qua một đêm dài là ngày mai lại không như thế. Dù có làm gì đi chăng nữa, sự thật vẫn trơ trơ, đắng ngoét. Tự nhìn lại và hỏi mình đã sai từ đâu, tại sao cùng từng ấy đứa một nhóm, học có nhau, chơi có nhau, thế mà trượt!

Vì với quá cao ư? Đã có những ngày cảm thấy mình mắc kẹt giữa những ước mơ của bản thân về tương lai sáng lạn mình có thể được sống và thực tế chua chát đáng sợ về việc từ 1 đứa xuất sắc nhất nhì chỉ còn là đứa loáng thoáng vài thứ, biết hoặc không. Nhưng vẫn tự vực mình lên, bảo rằng chỉ cần cố gắng là được.

Thế thì cố gắng đến thế nào mới là đủ. Mệt mỏi với áp lực, với cách người khác quan tâm nhắc nhở, với cách nhìn người ta thành công còn mình vẫn mãi ở 1 chỗ.

Hèn. Không bằng người ta thì luôn tìm được nhiều hơn 1 lí do để giải thích mà không biết rằng cách duy nhất để giải thích chỉ có thể là mình kém cỏi.

Và dù muốn hay không, vẫn là 1 bại binh, 1 bại binh thật sự.

Chẳng biết từ khi nào nước mắt đã tuôn ra ướt lạnh gò má. Nắng bắt đầu lên trên thành phố biển, gió lùa đưa theo hương muối mằn mặn len qua vai áo. Thành phố thức giấc, tươi nguyên, ngọt ngào như khoan khoái vặn mình sau một đêm dài hồi hộp chờ đến ban mai...Đâu đó, tiếng những bánh xe của chiếc xe bán kem bảy màu đã bắt đầu kèn kẹt, lăn đều...Hôm nay có đứa đòi ăn kem...

Về nhà, quăng chiếc xe đạp ầm ầm bên chậu vạn tuế đặt cạnh sân, bước qua mẹ thật nhanh, vào phòng đóng sập cửa. Đúng là hành động của 1 kẻ chạy trốn. Nhếch mép cười cay đắng. Đây là thời điểm tuyệt vời nhất để trả giá cho tất cả những thời gian đã lãng phí, cho những lười biếng không theo đuổi ước mơ và sự tỉnh táo tránh khỏi những cám dỗ suốt 1 thời gian dài...
Tìm tất cả các bài viết của thành viên này
Trích dẫn bài này trong bài trả lời
Đăng trả lời 


Chuyển đến:


Những người đang xem chủ đề này:
1 khách

Trở lên đầuNội dung